PHẨM PHÁP CÚNG DƯỜNG
Bấy giờ, Đế-thích ở nơi Đại-chúng bạch Phật rằng :
- Thế-tôn ! Con dù đã nghe trăm nghìn Kinh-điển của Phật với Văn-thù, nhưng chưa từng nghe 'Kinh-điển quyết định thật tướng thần thông tự tại bất khả tư nghì' như thế. Như con hiểu nghĩa của Phật thuyết, nếu có chúng sanh nghe Kinh-pháp này tín giải, thọ trì, đọc tụng thì quyết định sẽ được đắc Pháp, huống là tu hành đúng như Phật sở thuyết. Người ấy sẽ đóng bít nẻo ác, khai mở cửa thiện, thường được chư Phật hộ niệm, hàng phục Ngoại-đạo, dẹp tan Ma-oán, tu đạo Bồ-đề, an trụ Đạo-tràng, thực hiện sở hành của Như-lai.
Thế-tôn ! Nếu có người thọ trì, đọc tụng tu hành đúng như Phật sở thuyết, thì con sẽ cùng các quyến thuộc cúng dường hầu hạ. Những thành phố thôn quê, núi rừng đồng bằng, nơi nào có Kinh này, chúng con sẽ cùng đến chỗ đó lãnh thọ Kinh-pháp, kẻ chưa tin khiến sanh lòng tin, kẻ đã tin thì hộ vệ cho họ.
Phật bảo :
- Lành thay ! Lành thay ! Thiên-đế. Như lời ngươi nói, Ta mừng cho ngươi. Kinh này rộng thuyết Vô-thượng Bồ-đề bất khả tư nghì của tam thế chư Phật. Thiên-đế ! Nếu có Thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhơn thọ trì, đọc tụng, cúng dường Kinh này tức là cúng dường tam thế chư Phật.
Thiên-đế ! Giả sử có chư Phật đầy khắp cõi 'Tam thiên đại thiên thế giới' nhiều như mía, tre, lúa, mè, rừng cây v.v... Nếu có Thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhơn, hoặc một kiếp hoặc chưa đầy một kiếp, cung kính tôn trọng, tán thán cúng dường thờ phụng cho đến chư Phật diệt độ rồi, đem Xá-lợi toàn thân của mỗi chư Phật xây dựng Thất-bửu-tháp rộng bằng Tứ-thiên-hạ, cao đến cõi Phạm-thiên, trang nghiêm rực rỡ, dùng tất cả hương hoa, anh lạc tràng phan, âm nhạc vi diệu bậc nhất để cúng dường hoặc một kiếp hoặc chưa đầy một kiếp.
Thiên-đế ! Ý ngươi thế nào ? Phước đức người ấy có nhiều chăng ?
- Bạch Thế-tôn ! Rất nhiều. Phước đức người ấy dẫu cho trăm ngàn ức kiếp cũng chẳng kể xiết.
Phật bảo Thiên-đế :
- Nên biết Thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhơn kia được nghe 'Kinh-điển giải thoát bất khả tư nghì' này, tín giải, thọ trì, đọc tụng, tu hành được phước được phước đức nhiều hơn người trước. Tại sao ? Vì Bồ-đề của chư Phật đều từ Kinh này sanh ra, tướng Bồ-đề chẳng có hạn lượng. Do nhơn duyên này nên phước đức chẳng thể đo lường.
Phật lại bảo :
- Thiên-đế ! Về quá khứ vô lượng A-tăng-kỳ kiếp, có thế giới Ðại-trang-nghiêm, kiếp gọi Trang-nghiêm. Thời ấy có Phật hiệu là Dược-vương Như-lai, trụ thế hai mươi tiểu kiếp, hàng Thanh-văn ba mươi sáu ức na-do-tha, hàng Bồ-tát mười hai ức.
Khi ấy, có Chuyển-luân-thánh-vương tên là Bửu-cái, đầy đủ thất bảo, làm vua Tứ-thiên-hạ. Vua có ngàn con, đoan trang dũng mãnh, hay hàn phục oán thù. Lúc đó, Bửu-cái cùng quyến thuộc cúng dường thờ phụng Dược-vương Như-lai mãn năm kiếp, qua năm kiếp rồi bảo với ngàn con rằng :
"Các ngươi cũng nên đem Thâm-tâm cúng dường Phật như Ta vậy."
Ngàn con vâng lời Phụ-vương, cũng cúng dường thờ phụng Dược-vương Như-lai mãn năm kiếp. Trong đó có một Vương-tử tên Nguyệt-cái tự ngồi suy nghĩ : Có cúng dường nào hơn việc này chăng ?
Do oai thần Phật, giữa hư không có Thiên-tử nói rằng : "Thiện-nam-tử ! Dùng Pháp-cúng-dường hơn các cúng dường khác."
Nguyệt-cái liền hỏi : Thế nào là Pháp-cúng-dường ?
Thiên tử nói : "Ngươi hãy đến hỏi Dược-vương Như-lai. Ngài sẽ nói rõ Pháp-cúng-dường cho ngươi biết"
Tức thì, Nguyệt-cái đến chỗ Dược-vương Như-lai, đảnh lễ chân Phật, rồi đứng qua một bên bạch Phật rằng :
"Thế-tôn ! Trong các cúng dường, 'Pháp cúng dường' là hơn cả. Vậy thế nào là Pháp-cúng-dường ?"
Dược-vương Như-lai bảo :
"Thiện-nam-tử ! Pháp-cúng-dường là Kinh thâm diệu của chư Phật sở thuyết, là Tổng-trì sở ấn, Pháp-tạng sở nhiếp của Bồ-tát. Tất cả thế gian khó tin, khó hành. Vi diệu khó thấy, trong sạch chẳng nhiễm. Chẳng phải suy nghĩ phân biệt có thể đến. Người tu đến bậc Bất-thối-chuyển thành tựu Lục-độ, khéo phân biệt Diệu-nghĩa, thuận pháp Bồ-đề, siêu việt các Kinh, vào Đại-từ-bi, lìa việc bọn Ma và các Tà-kiến, thuận pháp nhân duyên, vô ngã, nhân, chúng sanh, thọ mạng, cũng là không, vô tướng, vô tác, vô khởi, hay khiến chúng sanh tọa Đạo-tràng chuyển Pháp-luân, Long-thiên Hộ-pháp thảy đều tán thán, khiến chúng sanh nhập Pháp-tạng Phật, gồm tất cả trí huệ của Hiền-thánh, thuyết đạo sở hành của Bồ-tát, nương nghĩa Thật-tướng của các pháp, sáng tỏ pháp tịch diệt vô thường, khổ, không, vô ngã, cứu giúp tất cả chúng sanh phá Giới, hay khiến những Tà-ma Ngoại-đạo và kẻ tham đắm đều khiếp sợ, chư Phật-hiền-thánh cùng nhau tán thán, lìa sự khổ của sanh tử, hiện sự vui của Niết-bàn, ấy là do mười phương tam thế chư Phật sở thuyết. Nếu được nghe Kinh-điển này, tín giải, thọ trì, đọc tụng, dùng sức phương tiện vì chúng sanh phân biệt giảng giải, chỉ bày rõ ràng. Hộ trì Chánh-pháp như thế gọi là Pháp-cúng-dường".
"Lại nữa, nơi các pháp tu hành đúng như Phật sở thuyết, tùy thuận 'thập nhị nhân duyên', lìa các tà kiến, đắc 'vô sanh nhẫn', quyết định vô ngã, vô chúng sanh, chẳng trái nhân duyên quả báo, lìa nơi ngã sở, hành đúng 'pháp tứ y' (y nghĩa bất y ngữ, y trí bất y thức, y kinh liễu nghĩa bất y kinh bất liễu nghĩa, y pháp bất y nhân), tùy thuận Pháp-tướng, vô sở nhập, vô sở qui. Vì vô minh tất cánh diệt nên chư hạnh cũng diệt, cho đến pháp sanh tất cánh diệt nên lão tử cũng diệt. Tác quán như thế thì thập nhị nhân duyên chẳng có tướng tận, kiến chấp chẳng khởi. Ấy gọi là Pháp cúng dường tối thượng".
Phật bảo Thiên-đế :
- Vương-tử Nguyệt-cái nghe Dược-vương Như-lai thuyết Pháp như thế đắc nhu thuận nhẫn, liền cởi Bửu-y với đồ trang sức trên thân thể để cúng dường Phật và bạch rằng :
"Thế-tôn ! Sau khi Phật diệt độ, con sẽ hành 'pháp cúng dường', hộ trì Chánh-pháp. Nguyện nhờ oai thần Phật gia hộ, khiến con hàng phục được Ma-oán, tu hạnh Bồ-tát".
Dược-vương Như-lai biết thâm ý của Nguyệt-cái liền thọ-ký rằng : "Ngươi về sau sẽ hộ vệ thành trì Chánh-pháp".
Khi ấy, Nguyệt-cái chứng kiến Pháp-thanh-tịnh, nghe Phật thọ-ký, tín thọ xuất gia, tinh tấn tu tập thiện pháp, chẳng bao lâu đắc ngũ thần thông, hành đạo Bồ-tát, đắc Pháp-tổng-trì, biện tài vô ngại. Sau khi Phật diệt-độ, dùng sức thần thông, tổng trì biện tài đã đắc, tùy duyên phổ biến Pháp-luân sở chuyển của Dược-vương Như-lai mãn mười tiểu kiếp.
Tỳ-kheo Nguyệt-cái vì siêng năng tinh tấn hộ trì Chánh-pháp ngay đời đó, thân đó giáo hóa trăm muôn ức người nơi Vô-thượng Bồ-đề, được Bất-thối-chuyển, mười bốn na-do-tha người phát tâm Nhị-thừa, vô lượng chúng sanh được sanh cõi Trời.
Thiên-đế ! Vua Bửu-cái trước kia, nay đã thành Phật hiệu Bửu-diệm Như-lai. Ngàn con của Vua tức là ngàn Phật trong Hiền-kiếp. Bắt đầu từ Phật Ca-la-cưu-tôn-đà cho đến Phật cuối cùng hiệu là Lâu-chí Như-lai. Tỳ-kheo Nguyệt-cái tức là thân Ta đây.
Thiên-đế ! Phải biết Pháp-yếu dùng 'pháp cúng dường' nơi các cúng dường này là bậc nhất, tối cao, tối thượng, chẳng gì so bằng. Vì thế, Thiên-đế ! Nên dùng Pháp-cúng-dường để cúng dường Phật.
PHẨM CHÚC LỤY
Bấy giờ, Phật bảo Di-lặc Bồ-tát rằng :
- Di-lặc ! Nay Ta đem pháp Vô-thượng Bồ-đề đã tích tụ từ vô lượng A-tăng-kỳ kiếp phó chúc ngươi. Sau khi Phật diệt-độ, trong thời Mạt-pháp, các ngươi nên dùng thần lực phổ biến giảng giải những Kinh này khắp cõi Ta-bà, chớ cho đoạn dứt. Tại sao ? Trong đời vị lai, sẽ có Thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhơn, với Thiên-long bát bộ, Quỷ-thần, La-sát v.v... phát tâm Vô-thượng Bồ-đề, ưa Pháp-đại-thừa. Giả sử không được nghe những Kinh này thì sẽ mất thiện lợi. Họ được nghe những Kinh như thế, ắt phải phát tâm hy hữu, hoan hỷ tín thọ. Ngươi nên tùy sự nhu cầu đắc lợi của chúng sanh mà ứng cơ rộng thuyết.
Di-lặc nên biết căn cơ Bồ-tát có hai tướng :
1) Bồ-tát sơ học, ham tìm hiểu văn chương, nghĩa cú.
2) Bồ-tát đã tu lâu; có đạo hạnh; đối với những Kinh-điển thâm sâu vô nhiễm, vô trước đó, nghe rồi tâm tịnh, thọ trì, đọc tụng, theo pháp tu hành, hay nhập thâm nghĩa, chẳng có khiếp sợ.
Di-lặc ! Người sơ học còn có hai pháp chẳng thể quyết định vào nơi thâm nghĩa :
- Một là nghe Kinh thâm diệu sanh lòng khiếp sợ, nghi hoặc chẳng tin, không thể tùy thuận, lại phỉ báng rằng : "Xưa nay chưa nghe Kinh. Kinh này từ đâu mà có ?"
- Hai là gặp có người hộ trì và giải thuyết Kinh thâm diệu này, chẳng những không chịu thân cận cung kính cúng dường, lại còn theo đó nói xấu người ấy.
Do hai pháp này thì biết được Bồ-tát sơ học đó tự tổn hại mình, không thể ở nơi 'Pháp thâm diệu' tự điều phục tâm.
Di-lặc ! Ngoài ra còn có hai pháp :
- Một là khinh mạn Bồ-tát sơ học mà chẳng dạy dỗ họ.
- Hai là dù tín giải pháp thâm diệu lại chấp tướng phân biệt.
Hai hạng người này, dù có tín giải 'Pháp thâm diệu' mà vẫn tự làm tổn thương, do đó chẳng thể đắc Vô-sanh-pháp-nhẫn.
Di-lặc Bồ-tát nghe xong, liền bạch Phật rằng :
- Thế-tôn ! Thật chưa từng có. Như lời Phật thuyết, con sẽ xa lìa các lỗi lầm này mà thọ trì pháp Vô-thượng Bồ-đề của Như-lai đã tích tụ từ vô lượng A-tăng-kỳ kiếp. Nếu đời vị lai, nơi thiện nam tín nữ, có kẻ cầu Đại-thừa sẽ đắc nhập Kinh này và được sức ghi nhớ để thọ trì, đọc tụng, rộng thuyết cho người khác nghe. Nếu đời Mạt-pháp, có người nào hay thọ trì, đọc tụng, giảng giải cho người khác nghe. Nên biết người ấy là do thần lực hộ trì của Di-lặc.
Phật bảo :
- Lành thay ! Lành thay ! Di-lặc ! Như lời ngươi nói, Ta mừng cho ngươi.
Lúc ấy, tất cả Bồ-tát chấp tay bạch Phật rằng :
- Sau khi Phật diệt-độ, chúng con sẽ phổ biến giảng giải pháp Vô Thượng Chánh Ðẳng Chánh Giác khắp mười phương Quốc-độ và dẫn dắt cho những người thuyết Pháp, khiến cho đắc nhập ý thâm diệu của Kinh này.
Bấy giờ Tứ-thiên-vương bạch Phật rằng :
- Thế-tôn ! Những thành thị, thôn quê, núi rừng, đồng bằng, bất cứ nơi nào hễ có người đọc tụng, giải thuyết Kinh này, con sẽ cùng các quyến thuộc đến nơi đó nghe Pháp và ủng hộ trong phạm vi một trăm do-tuần, không ai có dịp để làm hại người ấy.
Khi ấy, Phật bảo A-nan : Nên thọ trì Kinh này, phổ biến giảng giải.
- Vâng ! Con xin thọ trì Pháp-yếu của Kinh này. Thế-tôn ! Kinh này tên gọi là gì ?
Phật bảo A-nan :
- Kinh này gọi là Duy-ma-cật Sở Thuyết Kinh, cũng gọi là Pháp Môn Giải Thoát Bất Khả Tư Nghì. Ngươi nên thọ trì.
Phật thuyết Kinh này xong, Trưởng-giả Duy-ma-cật, Văn-thù-sư-lợi, Xá-lợi-phất, A-nan, v.v... và Trời, Người, A-tu-la, tất cả Đại-chúng nghe Phật sở thuyết đều rất hoan hỷ, tín thọ phụng hành./.